Wednesday, March 21, 2012

Never knew I needed


After all the ups and downs, my heart is now numb as fuck. It can't just function any longer. I'm now sitting here listening to my own heart beat for myself, a wandering and weird soul in this world.

The feeling of being a loser and dumbass is the worst thing in this world.

For the way you changed my plans
For being the perfect distraction
For the way you took the idea that i have of everything that i wanted to have
and made me see there was something missing...

For the ending of my first begin
and for the rare and unexpected friend
For the way you're something that i never choose
but at the same time something i don't wanna lose
and never wanna be without ever again

You're the best thing i never knew i needed
so when you were here i had no idea
You're the best thing i never knew i needed so
now it's so clear i need you here always


My accidental happily (ever after)
The way you smile and how you comfort me (with your laughter)
I must admit you were not a part of my book
but now if you open it up and take a look
You're the beginning and the end of every chapter

Goodbye, my BR !

L.Y <3


Sunday, March 4, 2012

Thank you for coming and leaving

Anh đi rồi,


Cuộc sống em lại có thêm một trang dang dở. Mọi thứ, tất cả, đều dang dở….

Em đã làm gì sai để nhận được những gì ngày hôm nay? Tình yêu vốn dĩ cần phải có niềm tin mà anh? Sao anh lại không tin em? Trong khi em chưa bao giờ một lần nói dối hay làm gì sai sau lung anh… Những tình cảm em có cho một tình yêu, em đều để dành cho anh. Trái tim và niềm tin em đã từng vụn vỡ bao nhiều lần trước những lời anh dành cho ai khác… Em luôn cố gắng vá khâu lắp ghép những mảnh vụn lại một mình rồi tiếp tục yêu anh hết lòng với một niềm tin mới. Để bây giờ a lại quay lưng đi với em.

Em không nói và hỏi gì nữa đâu. Chắc có lẽ anh cũng cảm thấy mỏi mệt với những điều em mang lại cho anh trong cuộc sống này. Em không thể trách được tình cảm đâu anh. Chưa bao giờ em níu kéo một ai khi người đó không cảm thấy vui vẻ khi ở bên em nữa vi em hiểu làm điều đó sẽ rất khó cho họ. Em cũng từng nhẫn tâm bỏ 1 người để đi đến với anh thì chắc đây là điều em phải nhận được.

Cảm ơn anh đã đến và đã đi để lại cho em những ngày tháng và kỉ niệm đẹp mà chắc phải lâu lắm em mới có thể quên.


http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ngay-Em-Di-Thu-Phuong/ZWZB8FFB.html

Thursday, November 10, 2011

You probably won't remember the things that I won't forget

Kỉ niệm không phải là phấn viết trên bảng mà ta có thể dùng khăn xoá đi. Nó đáng được trân trọng và giữ kĩ trong lòng mỗi người. Ai cũng có một người để nhớ về dù cho người đó có đang bên cạnh hay không còn đi chung một con đường. Với tôi, anh là người đó, nhưng có thể với anh, tôi không phải...

http://nhacso.net/nghe-playlist/sombodys-me-somebodys-you.X1tWUkRX.html


*Bài này và playlist soạn cũng lâu rồi, nhưng hôm nay nhìn tấm hình mới nhớ lại :-)

Wednesday, November 9, 2011

Những cảm xúc hỗn độn

Lâu lắm mới viết lách lại. Từ lâu, cuộc sống bận bịu đã cuốn mình theo, không còn thời gian để thật sự mài dũa những câu chữ, để buông những cảm xúc thật sự xuống trang giấy trắng. Hay tại vì có quá nhiều thứ cảm xúc hỗn độn và rối rắm khiến ta mệt mỏi, cảm thấy bất lực với tất cả những hình thức chia sẻ?

Quả thật dạo này chẳng tâm sự gì với ai mà cũng chẳng buồn quan tâm tới chuyện người khác dù cho đó là những người bạn thân tình chí cốt. Nói không quan tâm cũng chả đúng, quan tâm đấy, xem rồi biết vậy thôi chứ không hỏi han hay ngồi chat với nhau cả giờ đồng hồ như ngày xưa vẫn hay làm. Có đi chăng nữa thì cũng chỉ là vài phút nói chuyện phím, cập nhật nhanh những thông tin về cuộc sống hiện tai của nhau. Ai kể thì mình nghe, không thì cũng chẳng hỏi. Nhưng không phải vì vậy mà trong lòng không có nhau. Xa nhau như thế, mỗi đứa 1 nước như thế nhưng vẫn nghĩ tới nhau, vẫn tự đặt trong đầu câu hỏi không biết đứa kia thế nào rồi. Thôi, mình thấy như vậy cũng quý. Người ta đến với nhau, có cái tâm, có suy nghĩ về nhau, có nhau trong lòng thì tự khắc sẽ có cầu nối giữ cho tình cảm của nhau còn mãi.

Có quá nhiều cảm xúc của ngày hôm nay…

Lại có người hỏi mình có nhiều bạn là tốt hay xấu. Ngày hôm qua Earl hỏi vì nó có nhiều bạn, nhiều người để chia sẻ. Còn hôm nay chị đồng nghiệp hỏi, vì chỉ có quá ít bạn bè. Mình cũng chẳng biết nhiều hay ít sẽ tốt nữa. Càng lớn mình càng thấy sợ hãi những mối quan hệ trong cuộc sống, cái mà lúc nào một con người ở thời hiện đại cũng phải cần. Chắc có lẽ vì vậy, càng lớn mình càng khó có ai thân. Tất cả mọi người đều muốn nhận chứ chẳng muốn cho nữa. Trong khi mình luôn là người xung phong mở lòng trước để rồi cuối cùng cái mình nhận lại là sự bơ vơ đứng 1 mình không có ai xung quanh những lúc đau, sự lơ là và không đồng cảm. Cũng cảm thấy thất vọng nhưng từ khi bước chân lên nước Mỹ, mình đã tự nói với lòng không nên vì ai đó quá nhiều.

Chỉ thấy buồn cho một người quá nhỏ nhen mà mình đã từng cảm thấy dằn vặt khi làm đau họ. Ngày đó, lúc nào mình cũng tự nói mình đáng bị như thế cho đến khi mình bất chợt phát hiện họ đã cắn mình 1 cái thật đau từ phía sau. Từ đêm đó, mình đã quyết định san bằng món nợ mà bấy lâu mình nợ họ bằng vết thương mà họ đã cắn mình từ sau. Dứt hết. Không còn gì phải tự trách, nếu chưa muốn nói mình đã bắt đầu khinh. Con người như một cái hang sâu, càng thám hiểm thì chúng ta càng thấy được những vùng tối. Chả ai đáng thương và tội nghiệp trên đời này hết ! Nếu họ nghĩ điều họ làm sau lung tôi là điều tôi đáng phải trả giá thì coi nhưng tôi quá hào phóng khi cấn hết nợ nần. Tôi càng hào phóng hơn khi chấp nhận xem mình mãi là kẻ có tội trong mắt mọi người xung quanh mà không nói 1 lời. Để rồi 1 ngày, cái tôi nhận được là những con mắt ngó lơ của những người tôi mà tôi vẫn coi là bạn. May cho tôi khi đã không coi họ là bạn thân để không phải quá đau đớn và buồn tủi.

Tình bạn hay tình yêu, tất cả đều phải có cảm nhận hai chiều. Đối với những người bạn thân, dù ở xa cách mình nửa vòng trái đất nhưng mình vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của họ dành cho mình. Đối với người mình yêu, cảm nhận được những điều gì mình mang đến cho anh làm anh vui và được trân trọng thì mình cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng có lẽ mình vẫn chưa quen với việc xa anh vào ngày 10 hàng tháng. Uh thì quen với sự biến mất của anh trong một vài ngày, sự lủi thủi của 2 đứa mỗi đứa 1 nơi nhưng vẫn chưa thật sự quen với việc cố đặt sau lung những hoài nghi về anh. Nói không quan tâm tới nhưng vẫn khó chịu muốn tìm tòi vì tình cảm dành cho anh còn quá chan chứa. Nên việc tạo cho mình 1 niềm tin mới đối với anh trong những ngày xa nhau thật sự là một điều khó khăn.
Giờ mình mới biết, cái khó xây đắp nhất trên thế giới này không phải là toà nhà cao chọc trời mà chính là niềm tin đã mất đi. Hay nhiều khi mình cũng không biết, phải chăng, minh đang tập làm quen với những thói quen ấy của anh khi đi xa? Tạo nên một thói quen mới cũng chẳng phải dễ.
Thôi thì chỉ mong anh đừng đi vượt quá giới hạn mà mình tự đặt ra trong lòng cho cả 2 dù biết kết quả mình có đau đớn thế nào nếu thực hiên. Mình vẫn ở đây, yêu anh hết lòng, đơn gỉản thế thôi ☺

Ngày hôm nay cũng là một ngày đi làm bình thường ở công ty mới. Mình yêu thích công việc, công ty và những người đồng nghiệp của mình. Họ thân thiện, thoải mái và nhiệt tình lắm. Đúng kiểu như mình vẫn thường thích. Mọi người trong phòng xem nhau như 1 nhà, bênh vực và chỉ bảo lẫn nhau, làm cho mình là người mới nhưng cũng cảm thấy được bao bọc và thương yêu.

Cuộc sống mình là vậy, có những bài nhạc vui, những bài nhạc buồn. Mình trân trọng và gìn giữ những gì mình đang có và mong đừng ai lấy đi bất cứ thứ tình cảm nào mình đang nâng niu trong trái tim này.

Tuesday, March 22, 2011

Sunday, January 17, 2010

Wednesday, January 6, 2010

Seasons in the sun


Tôi vốn dĩ là 1 kẻ cô đơn giữa xứ Mỹ bận rộn tấp nập này.... cho dù tôi chưa bao giờ đi xem phim 1 mình, đi ăn uống 1 mình hay đi dạo phố 1 mình, cho dù tôi vẫn hay cười nói rộn ràng, giỡn đùa, pha trò. Cho dù bề ngoài và mọi thứ xung quanh tôi có ồn ào và nhộn nhịp thế nào đi nữa, đêm về nằm trong căn phòng nhỏ, nhìn lại mình, tôi lại thấy những con sóng của nỗi cô đơn gợn lên rõ mồng một, quặng đau trong lòng.
Trên đất Mỹ lạnh lùng này hiếm kiếm được 1 người bạn thân để có thể trò chuyện, trải lòng, để có thể xua đi bớt những cơn gió lạnh, những cảm xúc hỗn độn của những người xa xứ... Có đi chăng nữa thì cũng chỉ viết ra đủ tên của họ trên 5 đầu ngón tay của tôi... Thôi thì tôi cũng xem đó là 1 sự may măn mà tôi có thể có được để bù lắp cho những ngày tháng qua trên cái xứ ẩm ướt và giá lạnh này. Phải chi con người nơi đây có thể lấy đi 1 sự ướt át của mưa và gió vào trong cuộc sống của họ thì cuộc sống này sẽ đỡ phức tạp và khô khan hơn.
Tôi những tưởng mình vẫn còn may mắn cách đây vài giờ đồng hồ nhưng bây giờ ngồi 1 mình trong căn phòng yên lặng, tôi bật khóc...
Bây giờ tôi mới nhận ra rằng thằng bạn thân nhất đang trên đường đi tìm kiếm tương lai cho nó rồi...Ngày hôm qua 2 thằng ngồi xếp vali, tôi vẫn còn vui vẻ vô tư không mảy may 1 tí gì nhưng tại sao hôm nay vừa bước vào căn phòng này, tôi lại cảm thấy trống trãi, vô vị và im lặng như vậy. Sự im lặng còn đáng sợ hơn những lần 2 thằng gây gỗ giận nhau không nói chuyện cả 2,3 tháng trời.
Sự thật là nó không ở đây nữa đã đập 1 bạc tai vào mặt tôi thật mạnh. Mạnh đến nỗi tôi đau tới phát khóc, mạnh tới 1 chuỗi kí ức đột nhiên liên tiếp hiện về như 1 cuốn băng quay chậm trong những bộ phim Hồng Kông chúng tôi vẫn hay coi khi ăn cơm. Mạnh. Mạnh lắm! Nhớ. Nhớ lắm...
Tao dáo dác tìm nó như thể nó đang núp tôi.
Tôi nghĩ chắc nó đang đi chơi qua đêm ở nhà bạn như mọi hôm.
Liếc mắt qua cái tủ quần áo trống trơn, tôi ngộ ra rằng chính tôi là người xếp từng cái áo cái quần treo trên đó vào trong vali nó. Tối qua vui lắm ! Nó ngồi đó coi tôi cứ sóc soạn vali ra không biết bao nhiêu lần để vừa hết đồ đạc. Thỉnh thoảng lại giỡn lại đùa rồi cười phá lên ! Vui đến nỗi tay tôi xếp vali trầy mà tôi cũng không thèm để ý ! Nhưng tôi nào nghĩ tới tôi đang giúp bạn tôi đi xa... rất xa tôi mà chẵng biết khi nào tôi có cơ hội gặp lại !
Căn phòng bây giờ trở nên rộng và lạnh dã man ! Tôi vội vã bật heat vì những cơn hắt hơi liên tục. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh.
Uh thì ở 1 mình 1 phòng sướng thật, chả phải quan tâm để ý ai, nhưng tôi không cảm thấy vui và thích thú.
Uh thì tôi có thể thả màn cửa xuống để sáng ngủ khỏi bị chói mắt nhưng tôi cảm thấy không quen trong khi những ngày mới qua tôi nằng nặc đòi nó buông màn xuống nhưng nó không chịu.
Uh thì tôi khỏi phải nặng nề trong đầu những lần nó căng thẳng, bực bội lây sang tôi nhưng bây giờ lòng tôi còn nặng hơn những lúc ấy...
Uh thì nó là 1 đứa ít nói, ít chia sẽ nhưng ít nhất nó cũng biết lắng nghe những lần tôi tâm sự. Ít nhất nó cũng có thể nằm tới 4,5h sáng để kể chuyện với tôi, chia sẽ những kỉ niệm hồi học sinh.
Tôi và nó cứ lâu lâu lại lôi ra chuyện hồi cấp 2, 3 ra kể rồi cười. Tôi biết nó cũng nhớ lắm nhưng không nói ra thôi ! Nó là người ít thể hiện cảm xúc trong khi tôi lại là 1 thằng dễ phơi bày ra mọi thứ !
Tôi biết nó cũng sẽ nhớ tôi nhưng tôi không trông mong nó nói ra ! Tôi biết được qua những lần tôi giỡn nó cười ngắt ngẽo đắc ý !
Tôi thì nhớ nó nhiều lắm !
Thôi thì cứ để nó đi. Nhìn thấy nó thành công, tôi cũng cảm thấy mừng :)
Có thể đây sẽ là 1 quyết định tốt cho cả tôi và nó ! Không có nó ở đây, tôi lại bớt đi những suy nghĩ thừa thải , tôi có thể giữ được tình bạn trong sáng và lành lặn... Nó cũng có thể tự do hơn trong mọi thứ, có thể tự lập và sống thoải mái hơn ! Tôi biết nó cũng vui vì quyết định này nên bản thân cũng an ủi nhiều :)
Thôi thì tôi chỉ biết chúc nó 2 chữ bình an và 2 chữ thành công !
Tôi rất nhớ nó, thằng bạn thân đúng nghĩa cùng lên xuống trong biết bao nhiêu chuyện...
Rồi tôi lại đi về 1 mình, tối nằm 1 mình ngủ 1 giấc tới sáng không có ai nằm nói chuyện trên trời dưới đất. Không còn ai đi theo nhắc sau đít :))
Tôi tìm đến blog lại như 1 người bạn lâu năm để giữ những bí mật của riêng tôi, chia sẽ cho những người thân yêu cần biết !

12:01AM
Thursday, January 7, 2010
Đêm lạnh nhất của tháng 1.